Bản Tin Công Nghệ của Viện Công Nghệ Massachusetts (MIT), Bang Massachusetts, Hoa Kỳ Thứ Hai, 8 tháng 1 năm 2007 Máy Hỗ Trợ Người Khiếm Thị Người viết: Tracy Staedter Một lần đến bác sĩ nhãn khoa đã tạo cảm hứng sáng tạo một nguyên mẫu máy Đề tựa ảnh: Elizabeth Goldring và hình ảnh biểu hiện những gì mà bà thấy qua chiếc máy của mình. Ảnh của Donna Coveney/MIT. Một máy nhìn để bàn do một họa sĩ khiếm thị chế tạo tại MIT có thể giúp người có thị giác kém xem hình ảnh, sử dụng internet, đi thăm “ảo” các tòa nhà xa lạ hoặc nhìn thấy khuôn mặt của bạn bè. Người chế tạo ra chiếc máy này, Elizabeth Goldring, là một thành viên cao cấp thuộc Trung Tâm Nghiên Cứu Sâu Về Thị Giác của MIT, một mắt của bà hoàn toàn không nhìn thấy và một mắt nhìn rất kém. Bà có ý tưởng về phát minh của mình từ hơn 15 năm về trước, khi bà được khám mắt bằng một chiếc máy to lớn, đắt tiền tên là kính quét soi đáy mắt bằng laser. Máy chiếu một hình ảnh trực tiếp lên võng mạc của người đến khám để xác định xem chức năng còn lại (nếu có) của võng mạc là bao nhiêu. Người còn một ít tế bào khoẻ mạnh sẽ thấy ảnh khi ảnh được chiếu vào mắt họ. Goldring có thấy những hình ảnh hình que, nhưng vì bà vừa là một thi sĩ vừa là họa sĩ, bà rất muốn nhìn thấy một chữ viết. Theo yêu cầu của bà, người ta cho bà xem chữ “mặt trời”. Lúc đó bà hết sức phấn khích. Sau lần xét nghiệm đó, Goldring dùng kính soi đáy mắt trị giá trên 100.000 Đô La cho một dự án của chính bà. Bà tạo ra một “ngôn ngữ thị giác”với hàng trăm biểu tượng đại diện cho danh từ, động từ có thể chiếu lên võng mạc. Mỗi biểu tượng là một tổ hợp của các chữ cái và hình thể đơn giản; thí dụ, chữ “cửa” bao gồm chữ cái “c” cộng với hình phác họa cái cửa và chữ cái “a”. Theo Goldring, biểu tượng có hiệu quả thị giác hơn là chữ tương đương với biểu tượng đó. Mục tiêu tiếp theo của Golding là tạo ra một phiên bản rẻ hơn, dễ di chuyển hơn của thiết bị đắt tiền trên. Với sự cộng tác cũa Rob Webb, người phát minh ra kính soi đáy mắt, cùng hàng chục các nhà khoa học, kỹ sư và sinh viên, bà đã tạo ra đúng thiết bị mình muốn. Máy nhìn –kích thước khoảng cái hộp đựng bánh mì – gồm một ống kính mắt, một diode phát sáng (LED), một máy chiếu, một máy tính, một màn hình và một cần điều khiển (joystick). Để giảm chi phí (nguyên mẫu trị giá khoảng 4.000 Đô La khi chế tạo) bà dùng các diode chiếu sáng (LED) thay vì dùng laser. Khi một người nhìn qua ống kính mắt, các diode chiếu sáng sẽ quét hình ảnh và chữ đen-trắng thuộc ngôn ngữ thị giác của Goldring qua suốt võng mạc của người đó. Nếu võng mạc có phần nào còn khoẻ mạnh, người xem có thể thấy các hình ảnh. Goldring thực hiện một thử nghiệm lâm sàng thí điểm với 10 người thị giác kém. Sáu người đã diễn tả đúng mọi chữ-hình ảnh mà họ được xem, và tất cả những người tham dự đều có thể đi lại qua các hành lang của một tòa nhà ảo bằng cách dùng cần điều khiển (joystick) để di chuyển tới, lui và ngang. Tuy thiết bị đã được gọi là “máy nhìn”, Golding không phát triển một phiên bản đeo trên người để giúp những người khiếm thị di chuyển. Bà nói, “Đòi hỏi một người gặp khó khăn về thị giác vừa thấy được vừa đi được cùng một lúc thì thật là quá đáng”. Tuy nhiên Bà đang thực hiện một chiếc máy nhỏ hơn và rẻ hơn cho phép người khiếm thị nhìn thấy bằng màu. LIÊN KẾT: http://www.technologyreview.com/article/18008/ HẾT ----- Original Message ----- From: "BlindNews Mailing List" < BlindNews@xxxxxxxxxxxxxxx To: < BlindNews@xxxxxxxxxxxxxxxxxxxx Sent: Monday, January 08, 2007 8:54 PM Subject: BlindNews: Machine Offers Aid to Visually Impaired MIT Technology Review, MA, USA Monday, January 08, 2007 Machine Offers Aid to Visually Impaired By Tracy Staedter A trip to the ophthalmologist inspired a prototype (MIT=Massachusetts Institute of Technology) Caption: Elizabeth Goldring and a representation of what she can see through her machine. Credit: Donna Coveney/MIT A desktop seeing machine created at MIT by a visually impaired artist could help people with poor vision view images, use the Internet, virtually "previsit" unfamiliar buildings, or see the faces of friends. Its creator, Elizabeth Goldring, is a senior fellow at MIT's Center for Advanced Visual Studies and has no vision in one eye and little in the other. She got the idea for her invention more than 15 years ago, when she had her eyes examined with a large, expensive machine called a scanning laser ophthalmoscope. The machine projects an image directly onto a patient's retina to help determine how much, if any, retinal function he or she has. Someone who still has some healthy retinal cells will be able to see the image when it's projected onto them. Goldring did see images of stick figures, but as a poet as well as an artist, she very much wanted to see a word. At her request, she was shown the word "sun." She was thrilled. After that exam, Goldring used the ophthalmoscope--which costs more than $100,000--for a project of her own. She created a "visual language" with hundreds of symbols--representing both nouns and verbs--that could be projected onto the retina. Each symbol is a combination of letters and simple graphics; for example, the word "door" is spelled with a d, the outline of a door, and an r. The symbols, Goldring says, are more visually economical than their text equivalents. Goldring's next goal was to make a cheaper, more portable version of the costly device. With the collaboration of Rob Webb, the ophthalmoscope's inventor, and dozens of scientists, engineers, and students, that's what she did. The seeing machine--about the size of a bread box--has an eyepiece, a projector, a computer, a monitor, and a joystick. To cut expenses (the prototype cost about $4,000 to build), she used light-emitting diodes instead of a laser. When a person looks through the machine's eyepiece, the LEDs project black-and-white images and words from Goldring's visual language across the entire retina. If any part of the retina is healthy, the person may see the image. Goldring conducted a pilot clinical trial with 10 visually impaired people. Six correctly interpreted every word-image they were presented with, and all could navigate the corridors of a simulated building using a joystick to move forward, backward, and sideways. Although the device has been called a "seeing machine," Goldring is not developing a wearable version to help visually impaired people get around. "It's too much to expect someone who is visually challenged to see and walk at the same time," she says. But she is now working on a smaller, even cheaper machine that will allow people to see in color. http://www.technologyreview.com/article/18008/